TOP 100+ Truyện tình yêu đơn phương buồn hay nhất hiện nay 2025

"Trên đời này có 1 thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất ...đó là tình yêu đơn phương". Yêu đơn phương giống như một vòng tròn, ta đi mãi, đi hoài vẫn không tìm thấy điểm dừng. Kẻ đứng ngoài gọi ta là ngây ngốc, người không hiểu kêu ta khờ dại. Nhưng tình yêu đơn phương của chúng ta đẹp đến nhường nào, họ có nhìn bao nhiêu cũng không thể hiểu được. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng ít nhiều đã từng rơi vào mối tình đơn phương và những câu chuyện giới thiệu dưới đây phần nào cũng là nỗi lòng của chính bạn.

Moi Tinh Don Phuong Hoa Ngan Nam 308514
5/5 - (1 bình chọn)
Mục lục

    Trên đời này có một thứ tình cảm vừa đau đớn, vừa vĩ đại nhất – đó là tình yêu đơn phương. Tình yêu đơn phương tựa như một vòng tuần hoàn không hồi kết, ta cứ đi mãi, đi hoài mà chẳng thể tìm thấy điểm dừng. Những người đứng ngoài có thể gọi đó là ngây ngốc, bạn bè có thể cho là khờ dại. Nhưng vẻ đẹp của tình yêu đơn phương đôi khi khó ai có thể thấu hiểu đầy đủ, dù họ có nhìn ngắm cách nào. Chắc hẳn, ai trong chúng ta cũng đôi lần trải qua cung bậc cảm xúc này, và những câu chuyện dưới đây phần nào đó sẽ chạm đến nỗi lòng của chính bạn.

    Chờ Đợi Trăm Năm Cho Mối Tình Đơn Phương

    Đến một ngày, tôi chợt nhận ra hình ảnh của “Ngốc” trong tim mình đã quá lớn lao, cảm giác ấy dường như đè nặng lên vai tôi.

    Chúng tôi đã quen biết nhau hơn 7 năm trời, nhưng dường như, chỉ mình tôi mang trong lòng một thứ cảm xúc khó tả mà “Ngốc” vẫn thường gọi là “đơn phương”. Hơn 7 năm ấy, có những lúc thật hạnh phúc, nhưng cũng có những lúc mệt mỏi vô cùng. Hơn 7 năm, hình ảnh ấy chưa bao giờ tắt trong tôi. Tôi đã cố gắng tự nhủ lòng rằng “Ngốc” chưa bao giờ nghĩ về tôi để mong tâm hồn nhẹ nhõm hơn, nhưng càng dặn lòng, cảm xúc lại càng dâng trào mạnh mẽ.

    Đã có lúc, tôi cố gắng kìm nén để dập tắt cảm giác này, mong tìm kiếm một chân trời mới. Thế nhưng, tôi lại không hề tìm thấy sự thoải mái. Rồi cảm xúc ấy lại quay trở về, ngày càng mãnh liệt hơn. Nhiều lần, “Ngốc” có những biểu hiện khiến tôi chết lặng, nhưng có lẽ vì đã quá quen thuộc và thân cận, tôi không thể phân biệt rõ ràng, liệu đó chỉ là sự vô tư trong tình bạn hay còn điều gì khác. Tôi thường xuyên cố gắng né tránh “Ngốc” vì sợ hãi, sợ hình bóng ấy ngày càng lớn hơn, sợ bản thân không thể kiềm chế nổi cảm xúc. Tuy nhiên, tôi lại không thể đứng nhìn “Ngốc” đối mặt với khó khăn. Thế là, tôi lại không kiểm soát được mình, chạy theo tiếng gọi của con tim, đến bên và giúp đỡ “Ngốc”. Mỗi lần như vậy, tôi biết hình bóng ấy lại lớn thêm một chút.

    Khi “Ngốc” gặp khó khăn hay tâm sự với tôi, trái tim tôi như thắt lại, cảm giác như mọi chuyện xảy ra với chính bản thân mình. Chúng tôi có vẻ thân mật hơn, nhưng đối với tôi, tất cả chỉ là tình bạn lâu năm thân thiết mà thôi. Tôi đã làm tất cả, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng làm vậy là để “Ngốc” nhìn mình khác đi. Chưa bao giờ.

    Bao nhiêu lần chứng kiến người khác đến bày tỏ tình cảm với “Ngốc”, bấy nhiêu lần tôi chỉ có thể đứng sau, lặng lẽ nhìn theo. Tôi ngưỡng mộ những người ấy, họ dám can đảm thể hiện tình cảm với “Ngốc”. Còn tôi, tôi luôn sợ đánh mất đi một tình bạn đẹp, nên chỉ tự nhủ lòng phải kiềm chế.

    Cho đến một ngày, tôi nhận thấy “Ngốc” có những biểu hiện lạ và muốn bày tỏ lòng mình. Nhưng rồi tôi lại thôi, vì “Ngốc” còn quá bận rộn với công việc và cuộc sống riêng tư. Tôi không muốn “Ngốc” phải nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng đến cuộc sống. Trên hết, tôi luôn mong “Ngốc” đạt được những điều tốt đẹp nhất. Nhưng “Ngốc” có biết không, cảm giác kìm nén đó thật khó chịu. Chỉ cần nghĩ tới “Ngốc” là tôi đã hạnh phúc, nhưng sau đó lại quặn lòng vì “Ngốc” chưa bao giờ nghĩ khác về tôi, chưa bao giờ có thứ tình cảm nào cao hơn tình bạn.

    Thật mệt mỏi, thật vất vả. Tôi thực sự mong “Ngốc” thấu hiểu cảm giác và suy nghĩ của tôi, thật sự như vậy.

    Em Sẽ Như Gió Biển

    Biển chiều lặng lẽ, sóng vỗ bờ dịu êm, còn lòng anh lại trĩu nặng nỗi buồn. Em có biết anh nhớ em nhiều lắm không? Anh không phải là tình đầu của em, và em cũng chẳng phải là tình cuối của anh. Đó là một sự thật nghiệt ngã, để rồi chúng ta phải xa cách như cơn gió biển.

    Chiều hôm ấy, như thường lệ, tôi thả mình theo sóng biển, hòa mình vào những cơn gió nhẹ nhàng trên bãi cát vàng. Đó là một vẻ đẹp còn lưu lại nơi làng quê yên bình. Tôi cảm thấy lòng mình thật thanh thản sau một tuần làm việc căng thẳng khi hòa mình cùng sóng, gió, biển cả mênh mông và hương thơm dịu dàng của những hàng khuynh diệp xanh mát.

    Rồi tôi gặp em, cô gái nhỏ với đôi mắt đen huyền, mái tóc dài ngang lưng, nụ cười duyên dáng với má lúm đồng tiền. Một vẻ đẹp dịu dàng nhưng đằm thắm. Em đến thật nhẹ nhàng như cơn gió biển thoáng qua, làm mát lòng tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.

    “Anh gì ơi, cho em hỏi?” – Em cất lời khi tôi đang chìm đắm trong suy tư. Giật mình, tôi quay lại.

    “Gì vậy em?”

    “Anh có phải học trường Đại học Y không? Em thấy anh quen quen?”

    “Ừ, đúng rồi em! Nhưng anh đã ra trường và đi làm hơn một năm rồi, có việc gì không em? Sao em biết anh?”

    “Dạ, cũng không có việc gì. Em thấy anh quen nên hỏi vậy!”

    “Thế em thấy anh lúc nào?”

    “À, em có đứa bạn học bên trường Y, nên thỉnh thoảng em có sang bên ấy chơi và có gặp anh mấy lần, chắc anh không nhớ em đâu.”

    “Ừ, em thông cảm, anh không nhớ đã gặp em hay chưa nữa.”

    “Vì anh là lớp trưởng nên không biết em cũng phải thôi, mấy lần đi cùng bạn em qua tham gia các buổi dã ngoại của lớp anh nên mới biết anh, luôn sôi nổi, vui tính và hay pha trò.”

    “Em quá khen anh rồi, anh cũng bình thường thôi mà. Thế em học trường nào? Quê em ở đâu? Sao giờ ở đây?”

    “Hôm nay cuối tuần nghỉ, nên em về nhà bạn chơi, nhà bạn em gần biển mà.”

    Tường Vy là tên em, một cái tên thật đẹp và ý nghĩa. Chúng tôi quen nhau từ đó, thật tình cờ và có chút gì đó vui vui. Không ngờ rằng quãng thời gian sinh viên đã trôi qua, giờ đây đã đi làm mà vẫn có người nhớ đến tôi.

    Từ đó, chúng tôi thường xuyên gọi điện, nhắn tin và hẹn hò trò chuyện. Thật bất ngờ khi cơ quan của em lại ở gần với cơ quan tôi. Tình yêu của chúng tôi lớn dần theo năm tháng, không xô bồ mà yên bình lặng lẽ. Càng ngày chúng tôi càng yêu nhau hơn, và tôi phát hiện ở em nhiều điều bất ngờ, tràn đầy yêu thương. Tôi yêu em rất nhiều và dần quên đi mối tình đầu.

    Đang say đắm trong những nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn của tình yêu, đang hạnh phúc với những kỷ niệm giản dị, thì một hôm em hỏi tôi:

    “Nếu còn bốn ngày để anh yêu em thì anh chọn những ngày nào?”

    “Anh sẽ yêu em ngày xuân, ngày hạ, ngày thu và ngày đông,” tôi trả lời.

    “Thế còn ba ngày?”

    “Anh yêu em ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai.”

    “Vậy chỉ còn hai ngày?”

    “Anh yêu em ngày chẵn và ngày lẻ.”

    “Chỉ còn duy nhất một ngày nữa thôi?”

    “Anh yêu em ngày anh còn sống.”

    Em bảo em chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì cả. Nhưng trong thâm tâm, tôi thật vui vì suốt chặng đường đời, tình yêu tôi mãi dành cho em, và hạnh phúc ấy mãi không bao giờ thay đổi.

    Tường Vy là một loài hoa đẹp, dịu dàng, kiêu sa nhưng mong manh, dễ tổn thương. Em cũng vậy, em sống tình cảm và đầy yêu thương, luôn mang đến cho tôi những bất ngờ và niềm tự hào khi đi bên em. Nhưng ẩn sâu trong em là một nỗi suy tư rất riêng, rất dễ tổn thương. Tôi yêu em, tôn trọng em và luôn gìn giữ tình yêu đang có.

    Nhưng trong tình yêu, không phải lúc nào cũng trọn vẹn. Dù ý nghĩa sâu xa trong những câu hỏi của em, tôi không thể hiểu hết. Có chăng nó sẽ bắt đầu cho một điều gì đó mơ hồ xa cách? Nhưng ý nghĩ ấy dần trôi vào quá khứ, vì tình yêu của chúng tôi đã trải qua ba năm – một thời gian đủ để lắng nghe con tim lên tiếng cho một tình yêu.

    Thế rồi một buổi sáng sớm, tôi nhận được tin nhắn: “Em rất nhớ anh.” Chỉ thế thôi mà lòng tôi thật hạnh phúc, trái tim rạo rực lạ thường. Đâu biết rằng sau giây phút hạnh phúc ấy là nỗi buồn se lòng không thể tâm sự cùng ai.

    Kể từ sau tin nhắn đó, em không còn liên lạc với tôi nữa. Gọi điện em không nghe máy, nhắn tin em không trả lời. Em đã ra đi trong nỗi nhớ khắc khoải của lòng tôi. Tôi chỉ biết buồn và nhớ lại một câu nói đùa của em trước đây, không ngờ giờ đã trở thành sự thật: “Một ngày em sẽ như cơn gió biển bay đi thật nhẹ nhàng”. Em ra đi mà đâu biết rằng tôi buồn và nhớ em thật nhiều, dẫu em có lý do riêng đi nữa. Tôi không níu kéo, vẫn lặng lẽ bình yên, chỉ buồn thôi, thật buồn. Tôi cầu chúc cho em hạnh phúc và bình yên bên tình yêu mới.

    Đừng Đi!

    “Vì ở đó em không thấy anh nữa, vì ở đó anh sẽ thích người khác, vì…”

    Có lẽ khi trái tim đã đến giới hạn chịu đựng, khi những cảm xúc không còn nằm dưới sự chi phối của lý trí, như một lẽ tự nhiên, Thu chỉ hành động theo con tim. Cô chỉ cố níu kéo một người đàn ông ở lại – người cô yêu thương, người khiến cô thao thức mỗi đêm nhưng lại không dám bày tỏ, không dám bước tới. Chỉ vì anh quá hoàn hảo, lịch thiệp và giàu có, với bao nhiêu vệ tinh vây quanh. Còn Thu, cô đâu là gì trong số đó? Cô không đẹp và chỉ là một giáo viên mầm non hợp đồng. Cô chỉ biết lẽo đẽo đi theo, nài nỉ anh trai cô rủ Nam đến nhà chơi.

    Đúng vậy, từ trước đến nay, cô chỉ dám đứng từ xa ngắm anh. Lòng cô khấp khởi khi anh nhẹ nhàng gọi cô là “bé yêu”. Có lẽ với anh, cô chỉ là một đứa em gái bé nhỏ. Với anh, theo tính chất bắc cầu, em của bạn thân cũng là em của mình. Từ bao giờ, cái ý nghĩ đó đã ăn sâu vào tim cô, cô chưa bao giờ dám thổ lộ lòng mình với anh. Cô sợ đánh mất sợi dây mỏng manh gắn kết mối quan hệ giữa hai người. Cô sợ một lúc nào đó, khi biết tình cảm của cô, anh sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.

    Nhiều lúc cô vẫn nghĩ tới những cử chỉ thân mật của anh, khi anh nói: “Lớn nhanh anh chờ nhé…”. Thu biết đó chỉ là lời nói đùa, lời trêu ghẹo, nhưng đã có lúc cô hy vọng, đã có lúc cô nghĩ đó là câu nói thật lòng anh dành cho cô. Nhưng Thu luôn dừng lại đúng lúc. Cô không muốn tự huyễn hoặc mình trong sự ảo tưởng, cô không muốn cứ thức trắng đêm chỉ để nhớ về một ai đó mà cô không dám bước tới.

    Thu còn nhớ khi anh nắm tay cô trong lần đi xem ca nhạc đông người chen chúc, nhưng như một bản năng, cô tự động rụt tay về. Mặc dù tối hôm ấy, cô đã mất hàng giờ chỉ để ngắm tay mình và nhớ lại mùi hương trên con người anh. Không biết có phải vì quá thương nhớ, vì cảm xúc với anh ngày một đong đầy hay không, mà nhiều lúc cô thấy ánh mắt anh sâu lắng, chan chứa đến thế. Nhiều lúc cô thấy trong những tin nhắn anh trò chuyện cùng cô mỗi đêm, đó không chỉ đơn thuần là tình cảm dành cho đứa em gái của bạn.

    Nhưng vẫn như mọi lần, cô biết cách thu mình về, biết cách khiến trái tim dừng lại đúng lúc. Và Nam vẫn đó, nguyên vẹn trong trái tim cô. Dù đã có lúc cô tiếc hùi hụi chuyện anh rủ cô đi uống cà phê bệt, lúc anh nắm chặt tay cô len qua dòng người đông đúc, nhưng cô không muốn mình lấn quá sâu. Nếu anh không chấp nhận tình cảm của cô, cô không sợ mình đau, cô có thể chịu đựng được điều đó, nhưng cô sợ mất anh, sợ không được nhìn thấy anh nữa.

    Bạn bè nói cô nhút nhát và quá nhạy cảm. Thậm chí theo đánh giá của một nhỏ bạn, Nam cũng có cảm tình với cô. Nhưng những lúc ấy cô chỉ cười buồn. Đúng, có lẽ cô quá nhút nhát để có thể bày tỏ, nhưng cô không dám đánh cược. Trước giờ luôn là như thế, cô vẫn hạnh phúc dù chỉ được nhìn thấy anh.

    Khi nghe anh trai báo tin Nam sắp chuyển công tác, và hứng khởi bàn về những dự định tổ chức một bữa tiệc chia tay. Lúc ấy, tai cô như ù đi, bước thật nhanh về phòng trong vô thức, cô òa khóc: “Thật sự không có cơ hội dành cho cô sao?”. Lấy hết can đảm, cô gọi điện hẹn gặp anh. Lần đầu tiên trong đời, cô muốn làm chính mình, muốn nắm giữ hạnh phúc của riêng cô.

    Đối diện với anh trong quán cà phê. Nhìn vào đôi mắt như đang chờ đợi điều gì đó ở anh, cô chỉ chực khóc. Bao nhiêu điều muốn bày tỏ, bao nhiêu thứ muốn anh thấu hiểu bỗng nhiên tan biến hết. Thứ dũng khí cô chuẩn bị có lẽ đã rơi rớt đâu đó khi cô lao như bay đến gặp anh. Cuối cùng, cô không tin nổi mình đã nói: “Em nghe nói anh chuẩn bị được thăng chức nên chuyển công tác, chúc mừng anh nhé…”. Anh tròn mắt nhìn cô, sự ngạc nhiên xen lẫn thất vọng: “Chúc mừng ư…, cảm ơn em…, vậy anh phải về chuẩn bị hành lý đã nhé, gặp em sau…”. Nhìn thấy Nam cười buồn và quay đi, bất giác cô chạy đến níu lấy vạt áo anh. Đôi chân anh khựng lại khi nghe cô nói trong tiếng nấc: “Đừng đi…”

    Cúi xuống lau nước mắt cho cô, anh nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao hả em…”. Thu không dám ngước lên nhìn vào khuôn mặt anh. Lý trí của cô đã không còn đủ sức chống lại những cảm xúc, những xáo trộn trong tim nữa. Nó hiển hiện rõ ở từng đường nét trên khuôn mặt cô: đôi gò má đỏ au, cái mũi sụt sịt, những giọt nước mắt cứ chực trào ra… Những cảm xúc dồn nén bấy lâu, bao nhiêu thổn thức bỗng nhiên vỡ òa trong phút chốc: “Vì ở đó em không thấy anh nữa, vì ở đó anh sẽ thích người khác, vì…” Thu nức nở nói. Nhưng cô không để ý thấy niềm hạnh phúc trên khuôn mặt Nam. Đôi mắt nhoè đi khiến cô không thấy được nụ cười rạng ngời của anh lúc đó. Chỉ khi anh ôm chầm lấy cô và nói: “Đùa em đấy, anh không chuyển đi đâu. Anh nhờ anh trai em nói dối đấy, vì em khó quá, tán kiểu nào cũng không đổ nên anh muốn xem anh có giá trị chút nào với em không thôi…” Thu ngỡ ngàng nhìn anh, đối diện với khuôn mặt chưa bao giờ cô dám nhìn thẳng, cô biết, tất cả là sự thật, và phút giây hạnh phúc này là dành cho cô. Và cô đã tìm được lời giải cho trái tim, cho tương lai của mình.

    Em Sẽ Mãi Yêu Anh

    Em đã vấp ngã trước những lựa chọn sai lầm của chính mình. Cuộc sống đã dạy cho em quá nhiều điều, và em hiểu rằng tất cả chỉ đều là ảo ảnh…

    Em đã yêu anh nhiều hơn những gì có thể, nhưng tất cả rồi cũng sẽ trở nên vô nghĩa đối với anh. Anh đã thật tàn nhẫn khi để lại cho em một vết thương lòng trong tuyệt vọng. Em biết mình không có quyền gì để đòi hỏi, cũng không có quyền gì để trách anh, nhưng trong sâu thẳm trái tim em – anh mãi mãi thuộc về miền ký ức đau khổ.

    Lần đầu tiên em hiểu đúng nghĩa của hai từ “tuyệt vọng”. Sự thật trần trụi đã đánh thức em khỏi sự đắm chìm trong ảo ảnh. Em – một người phụ nữ cá tính và mạnh mẽ, đã trở nên yếu đuối và tan chảy trong vòng tay ân ái của anh. Em đã tự đốt

    Exit mobile version